Trang chủ Không gian quán Thông tin Văn hóa Nghiên cứu Sàn giao dịch Triết lý Hộp sáng tạo Giải trí Diễn đàn
> Cafe và nghệ thuật > Mỹ thuật
Nghệ sĩ nhiếp ảnh MPK: Chuyện cà phê
MPK là tên viết tắt của Michel [M] – tên Thánh, Phước [P] – tên khai sinh, và Khùng [K] – tên giang hồ. Cái tên nổi tiếng này gắn liền với thành phố hoa Đà Lạt, nơi mà anh quen thuộc tới từng anh chạy xe ôm, từng bà bán xôi dạo. Từ năm 1993 đến nay, anh đã thực hiện trên 10 triển lãm ảnh cá nhân và rất nhiều triển lãm chung. Trong đợt xuống Sài Gòn ngắn ngủi lần này, để trưng bày tác phẩm ở số 7 Nguyễn Văn Chiêm,  MPK sẽ không nói nhiều đến chuyện chuyên môn, mà là “chuyện bà tám” nơi quán cà phê, nơi vỉa hè… in dấu chân anh đi qua.


Mỗi khi có trăng, anh thường làm gì, ở đâu?

Tôi thường lên đồi vắng hoặc một nơi nào đó không người để lắng tâm nghe tinh không. Trong đêm trăng non, mọi thứ đều trong suốt.

Còn mỗi khi sáng dạy?

Tôi đi uống cà phê, ngồi quán Tùng tới trưa, sau đó đi đâu thì đi. Tôi thích uống cà phê, thích mùi cà phê, và thích ngồi quán cà phê.

Anh định nghĩa hay anh triết lý thế nào về cà phê?

Cà phê = sự thân thiện. Nó tạo ra sự thoải mái cho thể xác và sự hưng phấn cho tinh thần.

Khi còn ở tuổi mới lớn, mỗi mùa Noel - mỗi khi tết đến, cảm giác của anh như thế nào?

Thật nôn nao và bồn chồn để đón nhận những điều mới, lạ và tốt đẹp. Đến giờ cũng thế, cả năm nhiều khi tôi chỉ mặc độc một bộ quần áo, nhưng sắp Noël thì lập tức "chơi" một bộ mới liền. Nhiều khi không có tiền sẵn, cũng đành mượn đỡ đâu đó, vài hôm sau trả, kẻo Noël qua mất thì tiếc. Đời sống luôn luôn chuyển dịch, và tôi là một thực thể của đời sống, nên lúc nào với tôi, những điều mới cũng đều hấp dẫn.

Theo anh, về mặt tâm hồn, cảm xúc hay tình yêu nghệ thuật, tuổi trẻ bây giờ có khác nhiều tuổi trẻ ngày xưa không?

Xưa, nay, hay tương lai, đó là chuyện thời gian. Mà thời gian là sự ước lệ của lý trí con người. Nhưng lý trí con người thì thường hạn hẹp với vũ trụ, với tạo hoá. Tuổi trẻ là sự sáng tạo của tạo hoá, cho nên về mặt tâm linh-ý nghĩa sâu xa thì không có thay đổi; tất nhiên, luôn có sự thay đổi về mặt hình thức.

MPK và tác phẩm "Mầm cà phê"
Vậy anh nghĩ vấn đề của tuổi trẻ bây giờ là gì?

Trong xã hội công nghiệp, kẻ thù của tự nhiên, tuổi trẻ cần phải có nhiều cuộc vui và lối sống gần gũi với thiên nhiên, với tự nhiên. Gần gũi thiên-tự nhiên thì không còn vấn đề gì nữa, ngay cả ô nhiễm môi trường, stress và mắt kính cận. tuổi trẻ bây giờ bận rộn lắm, nhiều khi uống 1 ly cà phê cũng vội vàng, không đúng cách.

Thế nào là đúng cách, thưa anh?

Đúng cách nhiều khi là không vội vàng, mọi thứ phải vừa đủ độ, quán thoáng mát, cà phê ngon và người thưởng thức đủ tập trung để cảm nhận nó. Nói chung còn nhiều chuyện khác nữa.

Anh sống gần thiên nhiên và tự lập từ mấy tuổi? Tại sao chọn kiểu sống như vậy?

Tôi sống tự lập từ khoảng 14-15 tuổi, nhưng gần thiên-tự nhiên thì trước đó rất lâu. Tôi thích sống như vậy bởi vì không muốn lệ thuộc, vì lệ thuộc thì sinh ra tính ỷ lại, tính sợ hãi. Mà ỷ lại, sợ hãi thì giết chết tính sáng tạo. Nếu bạn đang tuổi trẻ mà không nghĩ gì tới chuyện sáng tạo [dù chỉ là mơ tưởng] thì thật là uổng phí.

Nhưng nhiều bạn trẻ bảo sống như vậy thì lạc hậu lắm. Ví dụ như chuyện không có Internet thì làm sao chịu nổi?

Tôi biết sử dụng email từ những năm đầu tiên, khi Internet mới vào Việt Nam, và biết dùng tiếng Anh để học hỏi, giao tiếp với mọi người trước đó. Biết tiếng Anh và Internet từ sớm, so với chính nhu cầu của mình, tôi có "nhà quê" không ta? Vấn đề là chúng ta phải biết tìm thiên-tự nhiên, ngay giữa lòng thành phố.

Và nơi ấy là một quán cà phê? Anh thấy cà phê Sài Gòn khác với cà phê Đà Lạt nhiều không?

Thiên nhiên ở bên ngoài, và có thiên nhiên ở bên trong nữa – đi vào trong là niết bàn, là thiên đường mà. Tôi uống cà phê nhiều đến mức có cảm tưởng mình đang là một cây cà phê, chỉ cần thêm chút nước vào gốc là đủ cho một ngày.

Tại sao trong câu chuyện này anh lại có ý gắn kết giới trẻ với cà phê?

Vì tương lai là ở họ, và thực tế, họ cũng ngồi cà phê rất nhiều.

Cuối cùng, làm một nghệ sĩ lang bạt, không tước hiệu, không hội hè, anh có buồn không?

Trên con đường đơn độc, lang bạt kỳ hồ, tôi tìm thấy được chính mình rõ hơn. Điều ấy rất cần thiết để tôi nhận chân đời sống hạnh phúc của mình và xây dựng đời sống không danh, lợi, sắc. Ba điều không ấy rất cần cho một nghệ sĩ chỉ muốn làm đẹp cho đời sống. Còn nếu có buồn, tôi lại ra quán cà phê.


Như Hà thực hiện

Xem các tác phẩm
của nhiếp ảnh gia MPK
Hội trại sáng tác
Mỹ thuật
Âm nhạc
Điện ảnh
Các tin mới :
Những hiện vật mới sưu tầm Bảo tàng Mỹ thuật (05/04/2009)
Họa sĩ Đỗ Duy Ngọc - Người đi tìm thời gian (02/04/2009)
Salon Natasha trở lại với triển lãm chân dung (02/04/2009)
"Ký ức tuổi thơ" của họa sĩ Văn Dương Thành (02/04/2009)
Bảy hoạ sĩ mê diều (31/03/2009)
Các tin được quan tâm :
“Tôi thích cà phê một mình…” (30/07/2008)
Nghệ sĩ nhiếp ảnh MPK: Chuyện cà phê (30/07/2008)
Hoạ sĩ Trịnh Thanh Tùng: “Người hoạ sĩ không thể biến mình thành một công chức” (11/07/2008)
Khoả thân lá - hay là chiếc bóng thiên đường vụt mất (11/07/2008)
“Nude” – Chiều kích thứ N… trong nghệ thuật khắc hoạ tâm hồn trên toan vải (17/07/2008)
 
NVR Communication
304/61 Dao Duy Anh, Phu Nhuan Dist, HCM City
Phone: (84-8) 3844 7458 - Fax: (84-8) 997 3121
Email:
ICP: 86/GP-TTĐT